13. N thân mến!
Ngồi viết cho N dòng lưu niệm này mà mình bồi hồi nhớ lại những năm tháng cùng chung sống đưới mái trường thân yêu, nơi đã mang lại cho mình biết bao những kỷ niệm tốt đẹp của tuổi ấu thơ, với những tiết học cùng chung một bài học, những buổi N ngồi giảng bài cho mình sao mà nó in sâu vào trong lòng mình một cách sâu sắc, với những buổi đá bóng sôi nổi mà trong đó N là một trung phong xuất sắc, còn tôi là một cầu thủ “nổi tiếng” của đội bóng đá 10B, chắc N không quên đâu, N nhỉ? Với những buổi tâm sự với nhau, vui buồn có nhau, đói no có nhau, nhất là hồi cùng sơ tán ở Liễu Nội và đặc biệt là những lời nói bông đùa của tôi “silamo” chắc N không quên N nhỉ?
N ơi! Mình không ngờ những ngày chia tay nhau lại đến sớm với chúng ta như vậy. Nó sẽ đẩy những kỷ niệm sâu sắc của thời thư sinh vào dĩ vãng mà đưa đến cho chúng ta những cái gì mới nhất mà chúng ta chưa tưởng tượng được.
N ạ! Giờ đây chúng ta sắp chia tay nhau mỗi người đi một nhiệm vụ đối với Tổ quốc. N là một “anh bộ đội”, còn tôi là một người học sinh và cũng có thể là một “anh công nhân” hay làm bất cứ nhiệm vụ nào đi nữa tôi luôn luôn nhớ tới N người bạn đã ghi vào lòng mình bao kỷ niệm tươi vui nhất, yêu đời nhất. Mãi mãi mình khong thể quên được. mình đã hiểu N với tất cả tấm lòng chân thật của mình một người bạn lầm lỳ ít nói, cầu kỳ, khô khan đã mang trong mình bao kỷ niệm không thể phai nhòa được. Đối với tôi, N đã giành cho tôi một tình cảm đáng quý một người bạn có tâm hồn tươi sáng vui vẻ trong cuộc sống, yêu đời và hết mực trung thành với bạn bè, đã để lại cho tôi một tình cảm lưu luyến khắc sâu trong lòng mình. Thôi N ạ! Dù chúng ta có phải chia tay nhau nhưng đời còn dài, con đường còn dài vô tận mà chúng ta sắp phải bước tới. Chia tay nhau, mình chỉ có một điều muốn nói với N: dù đi đâu làm bất cứ việc gì đừng quên lớp 10B thân yêu trong đó có tôi người bạn lầm lỳ ít nói của N và trong những lúc rỗi dãi thì luôn viết thư cho mình để tình bạn của chúng ta mãi mãi hồn nhiên tươi sáng đó là thỏa lòng mong ước tôi và tôi cũng xin hứa với N là dù có đi đâu hay làm việc gì tôi luôn luôn nhớ tới N và chúng ta hãy hứa với nhau rằng dù làm bất cứ nhiệm vụ gì chúng ta hãy hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ dó để xứng đáng là học sinh lớp 10B Thăng Long thân yêu, xứng đáng với tấm lòng dạy dỗ của thầy cô và cha mẹ.
Chào N nhé! Xiết chặt tay nhau (N & tôi)
Đừng quên tôi nhé!
ngày 28-3-75
14. N thân mến!
Hình như khi người ta xa nhau thường có những tình cảm lưu luyến, nhớ mong hay ít ra cũng có một cái gì trong mình N nhỉ? Nhưng N này, thời gian chúng mình xa nhau cũng chả còn nhiều nữa mà tôi chẳng thấy có cái gì, phải chăng chúng mình không có kỷ niệm gì thật sâu sắc? Không, không, chúng mình có rất nhiều, vô khối là vô khối… Nhưng cũng có thể tình cảm thì không thể hiện được bằng lời, kỷ niệm cũng không thể viết lại được mà nó chỉ có thể lưu lại, đọng lại ở trong mình thôi, N đồng ý chứ? Nếu N đồng ý như vậy thì bây giờ tôi sẽ làm gì? Chúc N ư, không tôi không thích. Viết cho N mấy dòng vậy, nhưng mà tôi lại dốt văn nên càng không thể viết được… Chán quá N nhỉ? Nhưng biết làm thế nào được vì không phải là tại tôi mà vì bố mẹ sinh ra tôi cơ.
Thôi! Tôi luyên thuyên nhiều quá rồi. Chào N vậy. Tạm biệt nhé và đừng quên “Trưởng ban” này nhé.
11-5-1975
5. Vô cùng nhớ mến thương yêu HN
“Tôi” và “mày” sống với nhau đã 3 năm mà chẳng có gì để nghẹn ngào ứ đọng với nhau trước lúc chia tay nhỉ? Xa bạn N, tao sẽ cố gắng “yêu” ở mọi lúc mọi nơi. Tao nghĩ bọn mình gặp nhau ở 10B này chủ yếu trong những giấc yêu đời đang trào sôi lên cổ phải không? Tao chúc N vui, yêu, nhớ tươi, khỏe, đẹp… often. Xa nhau bọn mình có lẽ quên ngày gặp lại.
Whis you get happy, stranger, gladed… and often remember me.
Whis you get a lot best betters in your love…
Good bye bạn cũ
16. THN mến!
Gọi như vậy chắc bạn cáu lắm phải không? Chắc bạn lại nói “gọi cả tên cúng cơm của người ta ra” chứ gì? Tôi cũng biết thế song đùa 1 tý có được không?
Tuy 3 năm trời chúng ta cùng sống chung với tập lớp B này, song kỷ niệm “nhiều nhất” giữa tôi và bạn thì phải nói đến những năm tháng học 9B kia, có phải không N?
Ngày đầu tiên, tôi gặp bạn, biết bạn đó không phải là ngày đầu của lớp 8 đâu mà đó là một ngày xa xưa, cũ kỹ lắm rồi, từ ngày ở lớp 5 cơ, lớp 5 học ở trường Hoàng Văn Thụ ấy mà, bạn còn nhớ không, ngày ấy bạn bé bằng cái kẹo ấy N ạ, rồi đến lớp 8 chúng ta mới quen nhau, cái hồi ở ở sơ tán Liễu Nội ấy mà. Nhưng bạn còn nhớ không, hồi ấy lớp mình con trai với con gái ghét nhau như… <tôi nói như vậy chưa hoàn toàn đúng lắm bởi vì cũng có người…> mà bạn ở phe con trai còn tôi thì ở phe con gái, chắc bạn cũng biết tôi đối với bạn như thế nào rồi. Khi về Hà Nội tôi cũng chẳng nói chuyện với 1 bạn nam nào ở trong lớp mình cả <tính tôi nó lầm lì thế đấy>.
Ấy thế nhưng đâu có được như thế mãi, kể từ ngày cô giáo phân công tôi ngồi ở bàn sau bạn, tôi trở nên hay mất trật tự. Bạn còn nhớ không, cái lần bạn viết cái gì vào quyển sách Lượng giác của tôi không, lúc ấy tôi xé tờ giấy ấy đi ngay tức khắc, 1 phần vì cáu, nhưng cũng 1 phần tôi làm như vậy để cho lần sau bạn không trêu tôi nữa, chắc bạn quên nó rồi chứ, nghĩ lại mà tôi lại thấy buồn cười vì mình trẻ con quá đỗi. Bạn hãy quên chuyện đó đi nhé! Hay ít nhất là bạn đừng nghĩ gì quá nặng nề về chuyện ấy nhé!
Giờ đây, ngày chia tay đang đợi chúng ta đến, chắc rằng sau này tôi sẽ không bao giờ gặp lại bạn nữa, đấy cũng là một điều không lấy gì làm vui vẻ có phải không Hoài…
Xa bạn, tôi sẽ nhớ 1 người bạn nam hay “đùa giai” (đừng giận nhé, đùa tý cho vui thôi)
Chúc bạn mạnh khỏe, đạt được mọi nguyện vọng của mình.
Tạm biệt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Khi viết nhận xét, bạn hãy dùng tiếng Việt (font Unicode), có dấu (kiểu Telex);