bài của một cựu thành viên 10B Thăng Long
Với bọn học sinh, kì thi học kì rất quan trọng. Hồi ấy, điểm thi học kì được nhân 3, nên nó ảnh hưởng rất lớn đến điểm tổng kết. Cho nên việc chăm chỉ học, gấp rút ôn bài trong thời gian thi học kì là việc đứa nào cũng cố gắng. Thi học kì II được chú ý nhiều nhất. Vì đó là cơ hội cuối cùng để cải thiện kết quả học tập cả năm của mình.
Năm đó, sau khi thi học kì môn Lý, trong trường rộ lên tin đồn là đề thi môn Lý bị lộ và sẽ phải thi lại. Kẻ vui người buồn, bàn luận xôn xao...
Trong lớp, có ba đứa luôn học nhóm với nhau, cũng không ngoại lệ, ba đứa chăm chỉ học, chuẩn bị tốt cho đợt thi học kì. Việc có phải thi lại môn Lý hay không, thực ra cả ba đứa không nghĩ nhiều lắm, ngoài việc phải mất thêm thời gian và một chút căng thẳng của kì thi. Bài thi lần đó (lần gọi là “lộ đề”), vẫn được chấm mặc dù điểm đó không được công nhận và cô giáo thông báo điểm cho học sinh: cả lớp có 3 điểm 10, nhưng… thật kỳ lạ, “rơi” đúng vào ba đứa vẫn học nhóm với nhau (?). Ba đứa nhìn nhau không hiểu chuyện gì... Mặt trời mọc ở đằng Tây chăng??! Tại sao chỉ có 3 điểm 10, mà lại rơi đúng vào ba đứa nhỉ?! Ba đứa cũng chưa từng bao giờ cùng được điểm 10 trong cùng một kì thi cả. Những điểm 10 này đã không được công nhận - đã đành - vậy mà lại còn bị nghi ngờ là có sai phạm nữa chứ!? Nỗi oan này biết kêu ai đây???
Ở trong lớp thì… còn phải nói, những ánh mắt “mang hình viên đạn” nhằm thẳng vào ba đứa. “…Chúng mày biết trước đề thi phải không? Thế mà dấu diếm bạn bè, “ăn mảnh” nhé… Chúng mày gian lận làm cho cả trường mất bao nhiêu thời gian, công sức!”…v.v…
Đến tối ngồi học với nhau, ba đứa chỉ còn biết thỏa thuận, quyết tâm phải cố gắng cho kì thi lại môn Lý để đạt được kết quả tốt nhất.
Kết quả thi lại, cả ba đứa (lại ba đứa) lại cùng được ngang bằng, nhưng chỉ còn là 8 điểm. Và… lẽ dĩ nhiên, ba đứa lại bị “bắn” tơi tả. “Thấy chưa, chúng mày chỉ được thế thôi. Điểm 10 lần trước là do biết trước đề… Có mà oan… Thị Mầu, nhá...”.
Cho đến bây giờ - 40 năm sau - ba đứa vẫn khẳng định nỗi oan ngày đó, và thật đúng là nỗi oan của Thị Kính! Ba đứa không hề biết trước một chút gì về đề thi môn Lý. Nhưng thật oái oăm đến lạ kỳ, sự việc xẩy ra trùng lặp của 2 lần thi, làm ba đứa không thể nào giải thích gì được và đáng tiếc mất đi 3 điểm 10 đáng tự hào…
Sau đó, “chúng” vưỡn gắn bó, chăm chỉ học hành. Chỉ có điều, nỗi oan Thị Kính, thì cứ vô tình đọng lại, vô hình!
Ừ, thời học sinh mà, niềm vui và nỗi buồn luôn kề nhau, đến rất nhanh và đi cũng rất nhanh… Và 40 năm sau nhìn lại, đều trở thành kỷ niệm thân thương…
Lời cảm ơn không nói ra.
Trả lờiXóaNó lầm lũi đi đến trường, buồn rượi. Con đường đến trường như càng dài thêm. Những chiếc lá khô đuổi nhau vui vẻ ồn ào trong gió cũng không làm nó vui như mọi khi. Nó đang bị mọi người lên án, phê bình. Nó cảm thấy bị hiểu nhầm.không biết cách gì cứu vãn. Nó thấy như cả thế giới đang quay lưng lại với nó. Bạn thân của nó cũng bị trả về cho công chúng. Nó cô đơn và hoàn toàn mất tự tin…
- Miu ơi….
Ai gọi ai mà dễ thương thế nhỉ. Nó hơi giật mình nhìn lên. Và bắt gặp khuôn mặt hiền hiền của hắn đang nhìn nó mỉm cười.
- Bài về nhà có giải được hết không?,Mình có vài thắc mắc này…..
Hắn hỏi như không nhận ra sự ngỡ ngàng của nó. Và.. hắn cứ hỏi nó hết câu này sang câu khác. Nó đành phải trả lời mà không nhận ra đường đến trường đã hết. Trước khi vào lớp hắn vẫn còn kịp xin hẹn ngày mai gặp nó 15 phút trước khi đến trường để trao đổi bài học.
Từ hôm đó trong lòng nó vơi đi những suy nghĩ nặng nề, Nó tự nhủ, Ừ.. thì nó cũng chỉ là con gái bình thường, cũng yếu đuối… cũng nhẹ dạ… cũng có thể mắc sai lầm… và nó …vẫn dễ thương đấy chứ.
Cứ AQ như vậy nó đã vượt qua được thời gian khó khăn của mình và vui trở lại.
Nó thầm cảm ơn hắn.