bài của một cựu thành viên 10B Thăng Long
Nó lầm lũi đi đến trường, buồn rượi. Con đường đến trường như càng dài thêm. Những chiếc lá khô đuổi nhau vui vẻ ồn ào trong gió cũng không làm nó vui như mọi khi. Nó đang bị mọi người lên án, phê bình. Nó cảm thấy bị hiểu nhầm, mà không biết cách gì cứu vãn. Nó thấy như cả thế giới đang quay lưng lại với nó. Bạn thân của nó cũng bị trả về cho công chúng. Nó cô đơn và hoàn toàn mất tự tin…
- Miu ơi…
“Ai gọi ai mà dễ thương thế nhỉ?” - Nó hơi giật mình nhìn lên… Và bắt gặp khuôn mặt hiền hiền của hắn đang nhìn nó mỉm cười.
- Bài về nhà có giải được hết không? Mình có vài thắc mắc này… - Hắn hỏi như không nhận ra sự ngỡ ngàng của nó. Và... hắn cứ hỏi nó hết câu này sang câu khác... Nó đành phải trả lời mà không nhận ra đường đến trường đã hết. Trước khi vào lớp, hắn vẫn còn kịp xin hẹn ngày mai gặp nó 15 phút trước khi đến trường để trao đổi bài học.
Từ hôm đó, trong lòng nó vơi đi những suy nghĩ nặng nề… Nó tự nhủ, “Ừ.. thì nó cũng chỉ là con gái bình thường, cũng yếu đuối… cũng nhẹ dạ… cũng có thể mắc sai lầm… và nó… vẫn dễ thương đấy chứ…”.
Cứ AQ như vậy, nó đã vượt qua được thời gian khó khăn của mình và vui trở lại.
Nó thầm cảm ơn hắn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Khi viết nhận xét, bạn hãy dùng tiếng Việt (font Unicode), có dấu (kiểu Telex);