Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2012

Trong lưu bút của Hoài...

            3.  HN thân mến!
Thế là chiếc bàn cuối của tổ chúng mình lại vắng một người rồi. Tôi ra đi làm nhiệm vụ khi năm học gần kết thúc, thật là tiếc.
Ra đi tôi luyến tiếc lắm, nhưng không làm thế nào được. Mình sẽ nhớ tất cả, nhớ cả những lúc đùa nghịch trong lớp, nhớ những tiếng hát của bạn. Cậu là một người vui tính, hay hát nhưng nhiều khi không đúng lúc – cậu phải cố sửa lại đi. Tôi chân thành nói với cậu là cậu nên quý trọng tất cả các công việc lao động – lao động nào mà có ích cho tập thể đều rất cao quý.
Thôi dừng bút đây. Chúc N mạnh khỏe, học tập tốt và thật tiến bộ về mọi mặt. Chúc N đạt được kết quả như ý trong kỳ thi cuối cùng này.
Hẹn ngày gặp lại.
Tạm biệt.
4. HN, tôi chẳng bao giờ viết kỷ niệm, bởi tôi không biết viết, hay nói đúng hơn, tôi không thích viết.
Nhưng theo yêu cầu thì tôi cũng bỏ chút thời gian “vàng ngọc” để viết. Viết gì thì viết, theo tôi, những lời chúc tụng, cho dù nó không thể và không bao giờ xảy ra đi nữa, vẫn là những lời đẹp đẽ nhất, nó thể hiện cao nhất cái tình của người bạn đối với mình, phải không N? Vậy thì bây giờ tôi chúc:
Chúc một: Lên đường bình an. Có nghĩa là khi trở lại “đỏ ngực” chứ không phải “xanh mồ”.
Chúc hai: Chúc N có số đào hoa.
Chúc ba: Chúc N vạn điều như ý trong cuộc sống
Câu chúc cuối có tính tổng quát cao. Đó là điều mà tôi mong nhất cho N.
5. HN yêu dấu!!! Hoài thật.
Thế là chúng mình không cùng được nhập ngũ một ngày, nhưng không sao, rất có thể và có thể rằng chúng mình sẽ gặp nhau. Chúng mình sẽ gặp nhau ở nơi mà… cả hai đều mặc áo lính cụ Hồ, một màu xanh của đất nước. Có lẽ tôi nói lan man phải không? Vì những dòng lưu niệm phải là những dòng viết về quá khứ dù chỉ cách một ngày. Song, điều gì mà cảm xúc thì ta mới có thể viết được.
Tôi chỉ mong sao, dù chỉ xa lớp một ngày, ấy cũng đừng quên cái tập thể 10B của chúng mình. Biết viết gì đây, gặp nhau ta sẽ tha hồ trò chuyện. Nếu tình bạn bền chặt thì tình bạn đó bền chặt trọn đời chứ không phải trong khoảnh khắc thời gian, đúng không???
Ấy nhập ngũ trước, tớ nhập ngũ sau, điều đó không quan trọng, ngoài tình bạn, tương lai hai ta còn là tình đồng chí.
Bởi: Thử thách là viên gạch chịu lửa xây nên những lâu đài tráng lệ của tình bạn chúng ta.
Tâm hồn ta phơi phới!
Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước
Mà lòng phơi phới dậy tương lai
Khoảng tạm biệt – rất ngắn. Bắt tay người đồng chí tương lai.
Trời về chiều, gần tối...
6. HN mến yêu,
Sắp sửa tớ phải xa tập thể lớp 10B. Xa bạn, tớ rất nhớ, rất buồn...
Nhưng vì đất nước của chúng ta vẫn chưa được hoàn toàn giải phóng, miền Nam vẫn còn đang bị ách đô hộ của bọn đế quốc Mỹ và bè lũ tay sai cho nên những con người, lớp người đã trưởng thành thì sẽ đi làm nhiệm vụ đó trước, trong số đó có tớ và N. Chúng mình là những  thanh niên được tôi luyện dưới dưới mái trường xã hội chủ nghĩa, được sự giúp đỡ và săn sóc tận tình của cha mẹ và thầy cô giáo cho nên để đền đáp công lao to lớn đó, chúng mình nguyện sẽ suốt đời trung thành với sự nghiệp cách mạng của Đảng, sẵn sàng hy sinh quyền lợi cá nhân của mình cho tổ quốc – nhân dân. Luôn luôn khắc phục những khó khăn gian khổ để hoàn thành tốt mọi công tác mà cấp trên giao cho.
Cuối dòng lưu niệm, chúc N đạt được những nguyện vọng và ước mơ tốt đẹp của cậu.
Chúc tình bạn của chúng ta đời đời bền vững.
Good bye
Vừa nhấp Ken vừa đọc mấy đoạn khúc lưu niệm này, mình suýt sặc mấy lần… :-)))
Công nhận, mái trường XHCN “đào tạo” con người tài thật…, toàn "chính trị gia"...! Thế hệ sau này đọc, chắc nghĩ các tác giả mấy đoạn khúc trên, đều "trưởng thành" cả, xoàng ra cũng là cấp Ủy viên Thường vụ, phụ trách Tuyên giáo :-q

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Khi viết nhận xét, bạn hãy dùng tiếng Việt (font Unicode), có dấu (kiểu Telex);