Ngày hôm nay (16-5-2012), mình túi bụi bởi công việc cơ quan và cuộc gặp mặt cộng tác viên của một tạp chí trong tỉnh.
… Gần đầu giờ chiều – 12g55, đang tranh thủ chuẩn bị tài liệu thì nhận được điện thoại của Trung Dũng. Nhìn số điện thoại, mình hơi sắc mắc, có chuyện gì mà gã này gọi mình vào giờ này? Hay là lại vô nghỉ mát ở Nha Trang như năm nảo năm nào (mà không gặp được nhau)?
- Alô, ông làm tôi mất giấc trưa nên bây giờ tôi phá lại ông đây…
- Tôi thấy tên ông hiện trong máy rồi. Có chuyện gì mà gọi nhau lúc này thế?
- Tôi vừa xem chương trình VTV, nói về cây xanh đường phố với loại hoa Osaka …
- À, tụi đàn em VTV đi công cán, ngang qua Tuy Hòa, thấy mấy chòm cây có bông lạ và đẹp nên tìm đến thăm lại mình và tranh thủ interview chút đỉnh í mà…
- Vậy là ông chuyển sang làm hội Kiến trúc, có gì hay không?
- Đâu có, mình chỉ kiêm nhiệm thôi…
Vài câu thăm hỏi và hẹn gặp lại… Trong lòng vui vui… À thì ra mình cũng còn có chút công ích gì đó cho đời. Nhưng cũng băn khoăn… gã này lâu nay không coi TV hay sao? Chứ VTV thường phỏng vấn mình mà… Có điều, mình nói đúng hay sai, thực tế hay viển vông, thực dụng hay “chém gió” lại là chuyện khác. Dù sao thì cũng khấp khởi trong lòng vì thằng bạn ngồi cùng bàn cách đây gần 40 năm, còn để ý thời cuộc và… còn nhớ đến mình.
… Một tiếng đồng hồ sau – 13g55 – một cuộc gọi nữa, số lạ, giọng phụ nữ trẻ trung, cảm giác quen quen:
- Xin lỗi, đây có phải số máy của KTS… không ạ?
- Dạ, vâng…
- Thế có nhận ra ai gọi đây không?
- Dạ, thấy quen mà không nhớ ạ…
- Cô Chi đây…
- Trời…, em chào cô ạ…
- Hôm nay, tôi có xem VTV, mục… có phỏng vấn KTS… Dạo này béo nhỉ? Gia đình ra sao hả em?...
Mình mừng quá, cô, cô giáo chủ nhiệm 3 năm lớp của mình… cách đây 40 năm.
Ký ức 40 năm trước, bỗng hiện về…
Ngày đấy, năm chiến tranh ác liệt cuối cùng, làng Liễu Nội, xã Khánh Hà, huyện Thường Tín, những ngày học trò thủ đô “ăn trắng mặc trơn” làm lao động trộn bùn dựng lán học và hầm trú ẩn, đêm 18-12-1972 ngoài đồng, B52…; năm hòa bình đầu tiên về ngõ Quỳnh, năm cuối chuyển về cổng trường đại học Bách khoa, trốn học đi đá bóng bị buộc nghỉ học mời phụ huynh đến…
Đã lâu rồi, không được gặp cô và bạn bè… Cô thì chắc chắn vẫn mong trò… Còn trò, “tụi nó” lo cơm áo gạo tiền, lướt “sàn chứng-sản”, chức quyền, nhà, xe, con đi du học, chơi golf… “tụi nó” gần sát bên còn không…, huống chi mình – quê mùa tỉnh lẻ, khúc eo miền Trung, nắng gió, bão mưa… – thôi thì… cứ để ký ức tràn ngập, đừng để thực tại chen vô…
Ngày xưa… thôi chết, mình già rồi…(Mẹ mình bảo: Ai cứ hay nhắc ngày xưa là đã già rồi và nghèo hèn nữa). Nhưng, giọng cô giáo – qua fone – vẫn còn trẻ… Mà đời cô, đâu có thanh thản…
Mình già thật rồi, chỉ qua 2 cuộc điện thoại của bạn cũ và thầy cũ, mà nghĩ ngợi bao điều ký ức...
Mà ai đến tuổi này mà không già cơ chứ?
Có chăng, đừng để tâm hồn già, đừng để tình người già cỗi… Được không?...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Khi viết nhận xét, bạn hãy dùng tiếng Việt (font Unicode), có dấu (kiểu Telex);