Hoài Nam - Mình sẽ lần giở cuốn lưu bút của mình (sẽ không ghi tên, mà hãy tự đoán người viết) để mọi người "thưởng thức" và chiêm nghiệm, nhé…
1. Cách đây 37 năm – 26 tháng Ba năm 1975 – trang đầu, mình đã viết như thế này:
Lớp 10B thân yêu ơi,
Thế rồi cũng đến lúc phải chia tay nhau thôi. Làm sao mà diễn tả được tâm trạng N lúc đó nhỉ? Tuy giờ đây còn đang ngồi học, nhưng rồi khoảnh khắc nữa thôi, phải giang đôi cánh rộng để bay vào đời. Nếu không giang rộng đôi cánh thì cũng phải căng buồm vượt trùng sóng gió gian nan để lướt trên đại dương cuộc đời…
Các bạn thân yêu..., Bắt đầu từ đây sẽ có những giờ phút chia tay đầy tình cảm… Chúng ta phải có những gì để kỷ niệm nhau khi xa nhau chứ? Mong các bạn ghi cho N vài dòng – trên những trang giấy trong trắng, thơ ngây – những dòng lưu niệm, nhé?
N sẽ giữ cuốn sổ này, cho đây là kỷ niệm của mình đối với các bạn của 10B thân thương. Xa nhau, giở những dòng kỷ niệm, chúng ta sẽ thấy gần gũi nhau hơn, tình cảm mặn nồng càng bền chặt, tình thân ái rộng lớn càng thiết tha…
Chia tay, ai nỡ tay chia
Vào đời nên phải nắm tay – vào đời
Xa nhau tình bạn thêm nồng
Mối tình thắm thiết chặt bền hơn keo…
Bây giờ xem lại, thấy cũng hay hay, nhưng cũng buồn cười, nhưng hay nhất – theo mình – là mấy câu tạm gọi là "thơ",… vừa ngố ngố, ngây ngô, vừa chất phác, mộc mạc nhưng cũng lại "đường lối" ra phết, y như thơ… HCM.
Hơ… hơ…
Giọng "thơ" này, hơi giông giống "đường lối":
Trả lờiXóa- Quan san muôn dặm một nhà,
Bốn phương vô sản đều là anh em.
- Việt Lào hai nước chúng ta,
Tình sâu hơn nước Hồng Hà Cửu Long...
:))